TRẢI NGHIỆM VỚI SỰ HỮU HẠN

••• Những ngày này Mita đang trải nghiệm sự hữu hạn của chiếc màn hình máy tính, đầy đủ cảm xúc vui, buồn, lo lắng, hồi hộp và suy ngẫm.

Vùng đen góc trái đang lớn dần

Khoảng hơn ba năm trước, Mita hay tham gia các buổi meeting (trao đổi học thuật), và thường xuyên là báo cáo viên. Mita lúc nào cũng chỉ cầm chiếc USB hoặc chiếc điện thoại thôi chứ không có dùng máy tính. Bởi ngày nay, đâu đâu cũng có mạng internet mà, chỉ cần chiếc điện thoại để mở email là đủ. Chiếc USB chỉ để đề phòng trường hợp gián đoạn do Internet thôi. Bởi thói quen này của Mita đã làm một anh chàng bác sĩ chuyên khoa ung thư bệnh viện C để ý, không lâu sau đó anh ta đem đến cho mình chiếc máy tính xách tay khá dễ thương với lời nhắn cũng rất dễ thương: “Mình mới mua một chiếc máy tính xách tay mới, mình đem chiếc máy cũ của mình cho Mita. Mình thấy bạn không có máy để đi báo cáo lâu nay, chiếc máy cũ này không mạnh, có thể dùng cơ bản thôi chứ code thì không đủ, Mita lấy mà dùng, Mita không lấy thì mình cũng đem nộp cho môi trường thôi”.

Mình đương nhiên là đề xuất trả tiền rồi. Chàng bác sĩ nhất định không lấy xu nào, mình đành tặng vợ anh ta món quà mình thích.

Thế từ đó, bạn máy tính nhỏ xinh này đồng hành cùng mình. Mình bỗng yêu thích bạn ấy mất từ khi nào không rõ. Bạn ấy cũng đôi lần hờn dỗi không phục vụ mình, nhưng phần lớn bạn ấy làm mình vui hơn những lúc mình lười lên phòng làm việc.

Một ngày kia, mình đi làm về, mở bạn ấy lên thì thấy một vết nứt ở góc trái. Có lẽ do mình bất cẩn đặt cái gì dưới máy tính mà gây nên vết nứt ấy. Vết nứt này cứ lan dần lan dần mỗi ngày. Mình đã cố tìm mọi cách làm chậm sự lan mực ấy nhưng không thể. Ngày ngày vùng đen ấy càng lớn dần và lớn dần, lớn đến khi phủ kín màn hình là chấm dứt.

Mình hồi hộp lắm. Mình bắt đầu tưởng tượng về sự sống. Chiếc màn hình máy tính đang chết đó giống như cơ thể của mình đang chết dần chết dần vậy nhưng tốc độ mô phỏng nhanh hơn để dễ hình dung. Một ngày nào đó cơ thể chúng ta cũng sẽ chết. Đoạn cuối của cuộc đời là gì?

Là buông bỏ và chắt lọc.

Mình không muốn làm to vấn đề lên như đi mua thêm một ổ cứng lưu trữ hoặc thêm một ít usb hoặc thêm dung lượng online để chuyển hết những gì trong máy sang bộ lưu trữ trước khi vùng đen kia che khuất hết màn hình. Mình chọn giải pháp lắng mình lại ngẫm “buông bỏ và chắt lọc”.

Cái gì trong chiếc máy này là quan trọng nhất với mình?

Lần thứ 1. Vẫn còn quá nhiều. Lần thứ 2. Lần thứ 3. Lần thứ 5. Thật ra không có gì quan trọng trong chiếc máy này cả. Để lại tất cả ở đó và không cần mang theo bất cứ thứ gì.

Tuy nhiên, để có quyết định mạnh mẽ không mang đi bất cứ thứ gì đó thì mình đã nhiều lần hồi họp, lo lắng và sợ bóng đen trên lan quá nhanh mà mình chưa kịp chuyển hết những tài sản trong máy tính trước khi chiếc máy chết. Mình lo rất nhiều, nghĩ rất nhiều. Cho đến khi mình xem lại toàn bộ dữ liệu trong máy, từng file lưu trữ một, … và quyết định không mang theo gì cả. Mình mới thấm thía bài học “thật sự ra không có gì là quan trọng cả”. Chiếc máy chết rồi, còn lại kỷ niệm rất đẹp giữa con người với con người, giữa đồ vật với con người.

Chiếc máy tính đang chết dần từng giây từng giây trôi qua đã dạy cho Mita bài học cuộc sống thật thú vị, giúp cho Mita mạnh mẽ hơn, bình an hơn trong cuộc đời nhiều sóng gió. Vâng, con người sống hữu hạn này, khi chết đi thì để lại những kỷ niệm thế thôi. Bạn muốn người ta kể về bạn những kỷ niệm đẹp thì hôm nay hãy bắt đầu tích luỹ những điều thật đẹp bạn nhé! Mita 2020.9.17

Không có bình luận

  • Vi Ta viết:

    Mình đã đọc hết câu chuyện về chiếc máy tính cũ bạn được trao tặng, thât ý nghĩa và hạnh phúc.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

The maximum upload file size: 10 MB. You can upload: image, audio, video, document, spreadsheet, interactive, text, other. Links to YouTube, Facebook, Twitter and other services inserted in the comment text will be automatically embedded. Drop files here